-A và e cùng bước trên 1 con đường, bây giờ thì tới ngã rẻ rồi. E chỉ có thể rẻ 1 hướng, nhưng a có quyền chọn: 1. Là đi cùng e, theo hướng của e, sẽ nhìu chong gai, nhưng a và e cùng vượt qua. 2. Là đi chọn con đường khác, bằng phẳng hơn. Nhưng a chỉ bước 1 mình thôi. Anh chọn đi-Chị vừa nói, vừa nất. Chị sao lúc này dễ khóc thế nhỉ?
E ngồi ngơ ngơ đó. Thật ra lựa chọn e là số 1. Nhưng suy nghĩ sao để trả lời đã.
-Nếu con đường e đi bằng phẳng, a sẽ để e đi 1 mình. Nhưng nếu có nhiều chong gai thì a sẽ cùng e đi đến cùng.
Chị ngước lên nhìn e, rồi chị nói:
-E cố tính chọn còn đường chong gai, để đi cùng a.
-Vậy thì a theo e thôi…-E cười nói.
Chị cũng cười, cười tươi chứ ko còn gượng gạo nữa…Cũng muốn nói với chị nhiều điều nữa. Về mẹ chị, về gia đình kia. Nhưng e sợ, sợ rồi chị lại lo lắng nên thôi. Đợi khi nào chị dịu rồi hỏi vậy.
-A có lo lắng ko?-Chị hỏi.
-E nghĩ sao. Ko lo sao đc. Còn e?
-Lo lắng làm gì, a cùng e mà. Sợ a ko dám thôi.
-Đừng xem thường a.
-hihi
Ko biết chị nói thật hay dối, nhưng dường như chị đang rất vô tư, rất hồn nhiên trả lời. Hay là chị đang cố giấu cảm xúc.
-Thật ra a Tân yêu e, e biết. Nhà a Tân cũng rất thích e. Nhưng e chỉ xem ảnh là a trai thôi. Có lấy nhau cũng chả hạnh phúc gì đâu.
-Ùm. Biết rồi.
-Biết gì? A hiểu hết lời e nói ko?.-Chị nói hơi nghiêm, như ko tin vào 2 chữ “biết rồi” của
e.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét